Bệnh viện của chúng mình,
Khi xưa, mưa ngập sình em nhỉ,
Bệnh viện của chúng mình, luôn có trong suy nghĩ
Của anh và của em
Khó khăn, Điều dưỡng trưa đi bán kem
Bác sĩ, mỗi tối làm thêm nghề may vá
Kỉ niệm xưa nghĩ về, mà sao thương quá
Nay khác rồi, Ba Năm Tư đã sang trang
Bệnh viện chúng mình, giờ cao rộng thênh thang
Hiện đại, khang trang, đường hoàng tiến bước
Nề nếp, kỉ cương, sống có sau, có trước
Không chói loà, nhân ái ở trong tâm
Bệnh viện chúng mình, phục vụ quân, dân
Anh phẫu thuật bệnh nhân, em không ngại ngần khuya sớm
Thương hiệu Ba Năm Tư, dẫu chưa tầm cao lớn
Nhưng chữ TÌNH, năm tháng lớn lên
Bệnh Viện chúng mình giữ một cái tên
Chỉ một cái tên, hơn bảy mươi năm rồi, đã nói nên tất cả
Bao thế hệ, chẳng ngại gì vất vả
Xương máu chiến trường, gian khó xông pha
Việt Bắc, chiến trường ở rất xa
Đồng chí Phó Đức Thực, máu thân mình hiến cứu
Giữa núi rừng, thiếu giường, thiếu chiếu
Vẫn vững một lòng, chăm cứu bệnh nhân
Đồng chí Lai, đồng chí Xuân Anh, đồng chí Dũng, đồng chí Hân
Chiến trường Campuchia, thiếu quần, thiếu áo
Bữa cơm, có khi cả ngày chỉ cháo
Nhưng không phút nào bỏ sót thương binh
Biết bao thế hệ đã đóng góp hy sinh
Cho Ba Năm Tư thêm chắc dáng hình mơ ước
Chúng ta đang lớn lên, song hành cùng đất nước
Tay nắm kết đoàn, tiến bước tương lai
Nghề y em đã hiểu, xảy một chút là sai
Nên anh hay khuyên em phải miệt mài sớm tối
Phẫu thuật Nội soi, ruột thủng rồi được nối
Chi sắp đứt rời, lại bước OK
Phục vụ bệnh nhân, xin đừng nhiêu khê
Đừng để nhân dân than phiền chê trách
Cơ chế thị trường, tâm y là thử thách
Ta quyết giữ gìn cho xứng Ba Năm Tư!
Tác giả: Đại tá Phạm Minh Đức – Giám đốc Bệnh viện
